Nạn “thổ phỉ” ở cửa khẩu Tân Thanh – Pò Trài: Làng gái ABC

Thứ Sáu, 01/02/2013, 15:10

Sáng hôm sau, tôi cùng Q. cầm visa đi thẳng đến cửa khẩu Tân Thanh làm thủ tục xuất biên. Qua khỏi cửa biên phòng Trung Quốc khoảng 200 mét, chúng tôi gặp ngay khu mậu biên cửa khẩu của thị trấn Pò Trài. Đó là 3 dãy nhà 2 tầng song song nhau được đặt tên theo ký tự ABC. Ở đó mặt trong của 2 dãy nhà từ số A12 đến A36 và từ B12 đến B36 là phố mại dâm mà người Trung Quốc gọi là "chợ gái Việt".
>> Nạn “thổ phỉ” ở cửa khẩu Tân Thanh - Pò Trài

Nước mắt gái giang hồ

Tôi và Q. đi thẳng vào khu chợ mại dâm. Đầu chợ là hàng chục bàn bi-a đặt giữa lối đi vắng tanh. Q, bảo, ban đêm mới "họp chợ" đông đúc. Ban đêm, dân chơi ở Bằng Tường cũng đổ về đây tìm gái.

Chúng tôi đi sâu vào trong. Dãy phố trông giống như một chung cư. Ở mỗi tầng trệt khoảng 4x4 mét có ít nhất 4 cô gái trẻ, ăn mặc tươi mát ngồi song song nhau, hướng mặt ra đường. Cô nào cũng cầm trên tay một chiếc khăn, chăm chỉ thêu, trông rất nhàn hạ. Tôi lùng nhùng với 3 lớp áo vẫn run cầm cập dưới cái lạnh 5 độ C, vậy mà các cô vẫn hở nguyên đùi, khoe gần hết ngực.

Thấy chúng tôi, cô "tổ trưởng tổ thêu" cất tiếng Trung Quốc mời chào. Q đáp trả bằng tiếng Trung Quốc: "Ông chủ tôi là người Việt, có tiếp không?". Cô "tổ trưởng tổ thêu" lộ vẻ thất vọng, nói bằng tiếng Việt: "Chúng em không được phép tiếp người Việt ạ".

Chúng tôi bước hẳn vào để hỏi thăm thêm thông tin nhưng cô gái "tổ trưởng tổ thêu" xua tay khẩn khoản: "Mấy anh ơi! Em cũng muốn tiếp mấy anh nhưng cảnh sát sẽ bắt đấy. Anh đi ra nhanh kẻo bọn ma cô trông thấy". Nhìn ánh mắt sợ hãi của cô gái, tôi biết có điều nguy hiểm lẩn khuất đâu đây. Chúng tôi vội trở ra đi tiếp. Có 2 gã đàn ông thọc tay vào túi áo dạ bám theo sau lưng chúng tôi với khoảng cách cố định.

Đã liên lạc trước với người quen, tôi đảo ra mặt tiền lô A. ghé vào quán giải khát của mế Trang. Vừa trông thấy 2 gã ma cô lẽo đẽo theo sau chúng tôi, mế Trang nhảy chồm chồm lên quát tháo một tràng tiếng Trung. 2 gã ma cô hoảng hốt xoay lưng biến mất.

Mế Trang đã ngoài 60 tuổi, là người Gia Lai lấy chồng Trung Quốc từ thuở 20. Mế theo chồng sang Bằng Tường. Mế về Pò Trài thuê căn phố với giá 300 tệ/ tháng để mở quán giải khát.

Đầu dãy chợ gái ở Pò Trài.

Sau khi pha cà phê nóng cho chúng tôi, mế gọi điện thoại cho ai đó. Vài phút sau, một người phụ nữ diêm dúa, trạc 40 tuổi xuất hiện. Mế Trang giới thiệu, đó là cô H. - một thời làm chủ chứa khu "chợ gái Việt". Bây giờ H. chuyển sang bán đồ chơi kích dục.

H. cho biết, luật pháp Trung Quốc vẫn cấm kinh doanh mại dâm nhưng những khu kinh tế mậu biên như Pò Trài, chính phủ "mắt mở mắt nhắm" với điều kiện: Gái mang quốc tịch Việt Nam. Khách chơi là đàn ông Trung Quốc, là đàn ông nước ngoài, trừ đàn ông Việt Nam. Một số gái mại dâm Trung Quốc bị lực lượng phòng chống tệ nạn xã hội truy quét đã chạy về Pò Trài làm chứng minh thư giả quốc tịch Việt Nam để hành nghề.

Trong quá trình kinh doanh, nếu để xảy ra mất an ninh trật tự sẽ bị phạt rất nặng. Điều kỳ lạ là, ban quản lý khu mậu biên cấp giấy phép kinh doanh gái hẳn hoi, có đóng thuế môn bài hàng năm, thuế hóa đơn hàng tháng, thuế an ninh hàng ngày nhưng để xảy ra chuyện lùm xùm là chủ chứa phải hầu tòa vì tội: Chứa gái.

Người gìn giữ “kỷ cương luật pháp” ở khu chợ gái Pò Trài không phải là cảnh sát mà là… ma cô. Ma cô là người ăn lương ngoài biên chế của cảnh sát. Ma cô thu tiền thuế ngày (gọi là tiền an ninh), thuế tháng, thuế năm của các chủ chứa rồi đóng cho cơ quan chức năng. Những tranh chấp của cư dân chợ gái đều được các ma cô xử theo luật… giang hồ. Gái giành khách, khách giành gái, quịt tiền, quịt nợ đều được ma cô xử bằng nắm đấm. Ma cô là vua ở khu chợ gái này.

Khi có gái mới nhập chợ, ma cô có quyền "nếm" thử miễn phí. Gái vi phạm luật… giang hồ, ma cô túm đầu lôi vào phòng lột truồng rồi tra tấn. Ở đây không tra tấn bằng dụng cụ gây đau đớn mà bị kích thích đến phát điên. Dụng cụ là những món đồ chơi kích dục. Họ thay nhau dùng dụng cụ kích dục suốt 24 giờ, khi thả ra cô gái không còn sức để hé mí mắt. Có người liệt hai chân suốt cả tuần. Có người hóa điên thật.

Tháng 2/2012, Th. Đ., 21 tuổi, quê ở Hải Phòng là “hoa khôi” của B25. Th. Đ. rất đắt khách. Sau khi chia 40% tiền đi khách cho chủ chứa, Th. Đ. vẫn còn giữ được hơn 1.000 tệ mỗi ngày. Tuy nhiên, Th. Đ. vẫn thiếu tiền mua ma túy cho mình và thằng người yêu (cũng là dân Hải Phòng) ăn bám. Những ngày mưa gió vắng khách, Th. Đ. phải vay tiền chủ chứa với mức lãi 100%/ ngày. Hầu hết các chủ chứa ở Pò Trài đều kiêm thêm nghề cho vay nặng lãi. Khi số nợ lãi nhập vốn lên đến 10.000 tệ, Th. Đ. rủ người yêu trốn lên Bằng Tường. Chủ chứa báo cho ma cô, 2 ngày sau Th. Đ. bị túm cổ lôi về. Sau 2 ngày "tra tấn", khi được thả, Th Đ trở thành người điên. Bất kỳ ai chạm vào người cô, cô cũng lăn quay ra đất uốn éo, rên rỉ như ma nhập. Thằng người yêu phải cõng cô về Việt Nam chữa trị.

H. khẳng định, ở khu Pò Trài không có "lầu" nào nhốt gái bắt buộc đi khách cả. Chỉ có những gái mượn nợ rồi quịt không chịu trả mới bị ma cô xử tội, buộc đi khách để trả nợ. Nếu vô tội mà bị nhốt, chỉ cần gái la hoảng 1 tiếng là ma cô xuất hiện phân xử ngay.

Mua bán gái là chuyện thường tình. Thằng người yêu đem cô gái từ Việt Nam sang bán vào "lầu" cũng là chuyện thường tình nhưng đa phần là các cô gái đồng ý. Từ "bán" có nghĩa là ứng tiền trước rồi hành nghề trả nợ sau. Tuy nhiên, khi va vào nợ với mức lãi 100%/ ngày, hiếm có cô gái nào thoát nợ.

Một gái mới nhập “lầu”, chủ thường cho vay tiền để mua phấn son, quần áo. Sau vài tuần làm việc, thấy "đồng nghiệp" chơi ma túy, gái mới tập tành. Thế là nợ chồng nợ, phải trốn. Biên giới chỉ cách 200 mét nhưng hầu hết những con nợ không muốn về Việt Nam mà đi sâu vào đất Trung Quốc đề rồi chìm ngập trong vũng bùn nhơ nhớp.

Thỉnh thoảng, Cảnh sát Trung Quốc cũng tỏ thiện chí hợp tác tìm những cô gái bị lừa bán sang. Nhưng thay vì tìm người bị lừa bán, họ mở chiến dịch truy quét hết những gái Việt trốn ra khỏi khu mậu biên Pò Trài. Họ gom hết lại đưa lên xe tải chở ra Lũng Vài, giáp ranh với cổng Trắng hoặc chở ra con đường mòn Lọ Bon xua xuống, thúc lưng đẩy về Việt Nam. Nhiều gái vừa về đến Việt Nam, ngày hôm sau đã có mặt ở Pò Trài.

Dãy chung cư tựa lưng núi Lọ Bon. Chỉ cần lên tầng thượng là có thể vượt biên.

Những phi đội “hàng quay”

Khách đến tìm gái Pò Trài, ngoài giới ăn chơi trác táng, giới kinh doanh xả xui còn có không ít những người nông dân nghèo không vợ. Sau vài lần đến tìm gái, những nông dân này trở nên mê đắm. Chỉ cần có thế, gái vờ khóc, thỏ thẻ bảo: "Anh tìm tiền chuộc em về làm vợ đi". Một gã khờ sẽ về nhà bán ruộng vườn đi chuộc gái bởi cô gái sẽ thỏa thuận với chủ: Số tiền gọi là chuộc ấy sẽ chia theo tỷ lệ gái 6, chủ 4.

Giá chuộc 1 gái không dưới 4 cây vàng. Sau khi giao tiền chuộc cho chủ, gái khăn gói đến nhà "chồng" làm "bà chủ". Mặc cho "chồng" lam lũ cày xới ngoài đồng, gái nằm khểnh thoa son trát phấn, rống karaoke suốt ngày. Chỉ cần "chồng" nói nặng một  tiếng, gái có cớ xách giỏ trở về "lầu" cũ. Nếu chồng  tìm đến, bà chủ lại ra giá chuộc. Có khi theo thỏa thuận của gái, chủ bán một lúc cho 2 - 3 ông "chồng". Những phi vụ đó như thế, gái gọi là làm "hàng quay".

Bà "tổ" của "hàng quay" là Th., dân gốc Hưng Yên là gái của H.

Th. trốn gia đình mò sang Pò Trài từ lúc 13 tuổi. Lúc mới sang, Th xin rửa chén bát cho các hiệu ăn chỉ để có bữa cơm hàng ngày. Khi rảnh, Th. thường lân la sang khu chợ gái Việt làm việc vặt cho các gái để xin tiền bo. H. thương tình nhận Th. làm con nuôi đem về "lầu" ở. Hàng ngày Th. chẳng làm gì cả. Một lần nọ, H. phát hiện Th. ăn cắp tiền của khách. Nổi điên, H. đánh con gái nuôi 1 bạt tai. Th. bỏ nhà đi cả tuần. H. đi tìm thì trông thấy Th. ngồi đón khách ở một "lầu" khác. H. gọi Th. về.

Từ đó Th. trở thành gái chuyên nghiệp. Với gái, H. ăn chia tiền khách 6/4. Nhưng với con gái nuôi, H. để cho Th lấy trọn tiền.

Vốn xinh đẹp nên Th. rất đắt khách. Năm Th. 17 tuổi, trong số khách thường lui tới có A Lọ là một đại gia nuôi trồng thủy sản. A Lọ đã có vợ nhưng mê đắm Th. đến nỗi đêm nào anh ta cũng đi ôtô đến. Th. bàn với H. nạo tiền A Lọ. Một lần A Lọ đến chơi, Th. khóc than bảo muốn thoát kiếp làm gái nhưng nợ H 10 cây vàng.

A Lọ bỏ ra 10 cây vàng xin chuộc Th. ngay. A Lọ mua một căn nhà ở Nam Ninh cho Th. ở. Từ ngày làm "vợ" A Lọ, mỗi tuần Th gửi về cho H. rất nhiều tiền, vàng và nữ trang. Th còn rủ rê A Lọ chơi ma túy. Lâu lâu, Th. kiếm chuyện gây sự, rồi trốn A Lọ về Pò Trài với H. A Lọ lại đánh xe tới đón về. Mỗi lần đi đón, H. lại bảo A Lọ bỏ 4 cây vàng ra chuộc. Sau 2 năm làm "chồng", tài sản của A Lọ chỉ còn con số không, thế là Th. về "lầu" ở luôn với H. A Lọ tức giận cho người đến quậy.

Th. trốn về Việt Nam chờ yên mới mò qua. Từ phi vụ của Th, gái Pò Trài rủ nhau "chơi chiêu": Muốn hoàn lương làm vợ nhưng không có tiền chuộc.

Hai con nghiện "thổ phỉ" chặn đường xin đểu.

Khu chợ gái Pò Trài bây giờ có hẳn hàng chục "phi đội hàng quay". "Hàng quay" bây giờ không chỉ nhắm tới các đại gia thừa tiền nhưng ngu mà còn nhắm vào các động chứa bất hợp pháp ở Bằng Tường, Nam Ninh.

Một nhóm gái cử ra 1 cô làm "phi đội trưởng" đóng vai chủ chứa. "Phi đội trưởng" tìm đến các "lầu" thiếu gái hoặc những người đàn ông cần mua vợ để bán từng gái với giá 10000 tệ/ cô. Gái sẽ được chia 6000 tệ. Sau khi được mua, gái tìm cách trốn ra rồi lại bán tiếp cho người khác. Khi không còn chỗ để bán, gái lần về Việt Nam nghỉ xả hơi. Khi yên ắng lại vượt biên sang Trung Quốc để "bán hàng quay". Khi bị nạn nhân bắt được đánh đập rửa hận thì gái lu loa là bị bắt làm nô lệ tình dục…

Rời Pò Trài, chúng tôi trở về Việt Nam. Để chứng minh việc vượt biên về Việt Nam dễ dàng, mế dẫn chúng tôi vào một dãy lầu 3 tầng nằm sát cổng biên phòng 2 nước. Dãy lầu này tựa lưng vào đỉnh cao nhất của núi Lọ Bon.

Chúng tôi men theo cầu thang tối lên lầu 1. Mế Trang gõ cửa một căn phòng sát cầu thang. Một phụ nữ trạc 30 tuổi thò đầu ra nhận mỗi người 10 tệ rồi mở cánh cửa vào cầu thang lên tầng 2. Cùng lúc đó có 3 người đàn ông ăn mặc như dân cõng cũng "mua vé" vào cửa. Tất cả chúng tôi lên thẳng tầng thượng, đi đến góc cuối. Nơi đó có một người đàn ông đứng gác cửa. Ông mở cánh cửa ra rồi lôi ra 1 chiếc cầu cây dài khoảng 3 mét gác nối từ mép tầng thượng chung cư sang vách núi Lọ Bon.

Chúng tôi bước qua cầu đứng trên vách núi. Q bảo: "Đây là đất Việt Nam rồi. Nếu gặp biên phòng, ông chủ chỉ việc xin đi qua Trung Quốc.  Biên phòng sẽ đuổi ông chủ về Việt Nam. Thế là vượt biên thành công".

Từ vách núi, một con đường bậc thang dẫn xuống phía sau lưng chợ Việt Nam. Dấu vết trên con đường chứng tỏ hàng ngày có hàng trăm con người qua lại.

Đang leo xuống, bất thần từ lùm cây lưng chừng núi, một tiếng quát cất lên: "Tiền qua trạm. Mỗi người 20 nghìn". Q nói nhỏ vào tai tôi: "Bọn nghiện xin đểu đấy". Tôi dúi đại một nắm tiền lẻ khoảng 70.000 đồng cho một tên nghiện đang cầm lăm lăm ống tiêm chứa máu đỏ rồi quay trở lại Trung Quốc.

Tôi cần đến cửa khẩu chính để làm thủ tục hồi hương. Tôi muốn đường hoàng bước qua cổng tam quan bằng quyền công dân chính thức của mình

Nông Huyền Sơn
.
.