Những phút cuối cùng của chuyến bay 93 trong vụ khủng bố 11-9

Thứ Năm, 17/09/2020, 09:34
Cách đây 19 năm, sáng ngày 11/9/2001, 4 chiếc máy bay thương mại bị cướp bởi các thành viên tổ chức khủng bố Al-Qaeda, trong đó chuyến bay số 11 của American Airlines và chuyến bay 175 của United Airlines lao vào tòa tháp đôi Trung tâm Thương mại Thế giới, New York.

Chuyến bay 77 của American Airline lao xuống phía tây Lầu Năm Góc, còn chiếc cuối cùng của United Airlines, số hiệu 93 thay vì lao vào tòa nhà Quốc hội Mỹ thì rơi xuống một cánh đồng ở bang Pennsylvania do phi hành đoàn và hành khách đã chống lại bọn không tặc…

Bài 1: Đối mặt với không tặc

Chuyến bay định mệnh

7 giờ sáng ngày 11/9, trong số 37 hành khách làm thủ tục lên chuyến bay 93, cất cánh từ sân bay Newark, bang New Jersey đến sân bay quốc tế San Francisco, bang California, Mỹ, có 4 tên không tặc thuộc tổ chức khủng bố Al-Qaeda, gồm Ghamdi, Haznawi, Nami và Jarrah.

Mục tiêu của chúng là cướp chiếc máy bay này rồi lao vào tòa nhà Quốc hội Mỹ trong lúc 3 chiếc khác lao vào Trung tâm Thương mại thế giới và Lầu Năm góc để thực hiện vụ tấn công tự sát nhắm vào nước Mỹ theo lệnh của Osama bin Laden, kẻ cầm đầu Al-Qaeda. 

7 giờ 03 phút, Ghamdi đi người không đến quầy làm thủ tục còn Nami có 2 túi xách. 7 giờ 24 phút, Haznawi ký gửi 1 túi hành lý trong lúc Jarrah cũng như Ghamdi, chẳng mang theo thứ gì. Qua máy soi, nhân viên an ninh sân bay Newark không phát hiện đồ vật bất thường trong những túi xách ấy.

Chiếc Boeing 757 số hiệu 93 trước ngày xảy ra vụ khủng bố 11/9.

7 giờ 39 phút, Haznawi và Ghamdi lên máy bay rồi lần lượt ngồi ở các ghế 6B và 3D, khoang hạng nhất. Một phút sau Nami lên, ngồi vào ghế  3C. Trong lúc ấy, Jarrah gọi cho bạn gái của mình là Aysel Sengun từ bốt điện thoại công cộng ở sân bay và chỉ lặp đi lặp lại 3 chữ: “Anh yêu em”.

7 giờ 48 phút, Jarrah ngồi vào ghế 1B. Theo dự kiến, chiếc Boeing 757-222 số hiệu 93 của Hãng United Airlines sẽ khởi hành vào lúc 8 giờ nhưng do sân bay Newark quá tải nên mãi đến 8 giờ 42 phút, nó mới được lệnh cất cánh. Cơ trưởng trong chuyến bay này là Jason Dahl, cơ phó là Le Roy Homer Jr., cùng các tiếp viên Lorraine Bay, Sandra Bradshaw, Wanda Green, CeeCee Lyles, và Deborah Welsh.

Thời điểm chiếc 93 đang từ đường lăn ra đường băng thì chuyến bay 11 chỉ còn 4 phút nữa là đến Trung tâm Thương mại thế giới, New York, còn chiếc 175 đang bị cướp. Riêng chiếc 77 vẫn bay bình thường nhưng 9 phút sau, nó cũng bị cướp.

9 giờ 02 phút, chiếc 93 bay ở độ cao 11.000m. 9 giờ 03 phút, lúc chiếc 175 đâm vào tòa tháp phía nam, Trung tâm Thương mại thế giới thì 9 giờ 09 phút, hệ thống kiểm soát không lưu trên toàn nước Mỹ ban hành cảnh báo đến tất cả các hãng hàng không đang có máy bay, bay trên bầu trời nước Mỹ. Nhận được cảnh báo này, Ed Ballinger, nhân viên điều phối chuyến bay của Hãng United lập tức chuyển đến tất cả mọi máy bay của hãng mình, dù nó vẫn còn ở dưới đất.

9 giờ 22 phút, khi xem trên tivi cảnh tượng kinh hoàng diễn ra ở Trung tâm Thương mại thế giới, Melody Homer, vợ của cơ phó Le Roy Homer đã gửi một tin nhắn cho chồng, hỏi xem chồng mình có ổn không. 9 giờ 24 phút, cơ trưởng Jason Dahl nhận được cảnh báo của Ballinger: “Hãy coi chừng mọi sự xâm nhập buồng lái. 2 chiếc máy bay đã đâm vào Trung tâm Thương mại thế giới”.

9 giờ 26 phút, cơ trưởng Jason Dahl gửi lại tin nhắn cho Ed Ballinger: “Ed, vui lòng xác nhận chuyện vừa rồi - Jason”. Đến 9 giờ 27 phút, cơ trưởng Jason Dahl phản hồi thông tin vô tuyến thông thường từ bộ phận kiểm soát không lưu để xác định vị trí của máy bay. Đây là lần liên lạc cuối cùng của tổ bay trước khi xảy ra vụ không tặc.

Đối mặt với không tặc

Căn cứ vào những gì mà đài kiểm soát không lưu thu được từ những cuộc trò chuyện nội bộ trên máy bay số hiệu 93 thì lúc 9 giờ 28 phút, ít nhất có 2 tên không tặc đã xông vào buồng lái khi nữ tiếp viên Wanda Green vừa đem cà phê vào cho cơ phó Le Roy Homer Jr. và vừa mở cửa bước ra.

Chân dung 33 hành khách và 7 thành viên phi hành đoàn đặt ngay tại chỗ máy bay rơi.

9 giờ 28 phút 5 giây, một kiểm soát viên thuộc Đài kiểm soát không lưu sân bay Cleveland, bang Ohio nghe thấy những âm thanh khó hiểu truyền đi từ buồng lái chiếc 93, gồm những tiếng la hét và những tiếng động mạnh, dường như một cuộc vật lộn. Kiểm soát viên này hỏi: “Ai gọi Cleveland” nhưng không thấy trả lời.

35 giây sau, từ buồng lái của chiếc 93, một giọng nói thất thanh vang lên: “Cấp cứu, cấp cứu. Cút khỏi đây, cút ngay”. Sau này, khi được mời nghe đoạn băng ghi âm, Melody, vợ của cơ phó Le Roy Homer và Sandy Dahl, vợ của cơ trưởng Jason Dahl, xác định Le Roy Homer là người hét gọi cấp cứu.

30 giây tiếp theo, chiếc 93 giảm 209m độ cao. Trong số 4 máy bay bị cướp, duy nhất chỉ có chiếc 93 phát đi cuộc gọi cứu nạn. Do cơ trưởng Jason Dahl và cơ phó Le Roy Homer đã biết tin về tòa tháp đôi Trung tâm Thương mại thế giới nên khi bọn không tặc xâm nhập buồng lái, họ cố tình bấm nút micro để những người trên mặt đất nghe thấy âm thanh.

Cũng từ những đoạn băng này, Cục Điều tra Liên bang Mỹ (FBI) biết rằng khi xông vào buồng lái, bọn không tặc đã dọa tổ lái là chúng có mang theo bom. Đến khi cướp được quyền điều khiển máy bay, Jarrah là kẻ cầm lái với sự hỗ trợ của Ghamdi. Cả hai đã từng theo học những khóa điều khiển máy bay Boeing 757 bằng hình thức thực tế ảo. Riêng Haznawi và Nami, hai gã này bắt tất cả 33 hành khách xuống ngồi ở những hàng ghế phía dưới.

Vẫn theo băng ghi âm của hộp đen trong buồng lái, lúc 9 giờ 39, hai phút sau khi chuyến bay 77 lao vào Lầu Năm Góc, giọng của tên không tặc Jarrah vang lên: “Thưa quý vị, cơ trưởng đây. Xin mời ngồi xuống. Chúng tôi có một quả bom trên máy bay. Chúng tôi sẽ quay lại sân bay để thực hiện yêu cầu của mình. Vì vậy, hãy giữ im lặng. Hãy ngồi yên”.

Tuy nhiên, thay vì đưa ra lời hăm dọa đến hành khách, Jarrah đã bấm nhầm (hoặc cố tình bấm nhầm) phím liên lạc với Đài kiểm soát không lưu Cleveland. Tiếp theo Jarrah là  giọng của nữ tiếp viên Sandra Bradshaw: “Làm ơn, xin làm ơn đừng đánh tôi. Tôi không muốn chết” cùng với những tiếng ú ớ, có vẻ như Sandra Bradshaw đang bị bịt miệng.

Bức ảnh duy nhất khi chiếc Boeing 757 số hiệu 93 nổ tung do McClatchey chụp.

Vài giây sau, vẫn giọng Jarrah hướng dẫn cho Ghamdi cài đặt hệ thống lái tự động để chiếc 93 quay đầu về hướng đông ở độ cao 12.400m. Lập tức, Đài kiểm soát không lưu Cleveland ra lệnh cho tất cả các loại máy bay đang bay trên vùng trời bang Ohio ra khỏi đường bay của chiếc 93 nhằm tránh va chạm. 9 giờ 41 phút, vẫn là Jarrah nhưng lần này gã nói bằng tiếng Arab: “Mọi thứ đều tốt. Tôi đã hoàn thành”. 

Tuy nhiên, sau khi bọn không tặc kiểm soát được máy bay, cơ trưởng Jason Dahl hoặc cũng có thể là cơ phó Le Roy Homer đã hủy kích hoạt chế độ lái tự động để cản trở bọn không tặc điều khiển máy bay đến mục tiêu chúng chọn. Ở những hàng ghế sau đuôi máy bay, một số hành khách và tiếp viên đã biết cuộc tấn công tự sát vào Trung tâm Thương mại thế giới và Lầu Năm Góc thông qua những tin nhắn từ gia đình, bạn bè họ. Tổng cộng có 35 tin nhắn và 12 cuộc gọi phát đi từ chuyến bay số hiệu 93.

Một trong những người gọi điện thoại là hành khách Tom Burnett. Ông bắt đầu gọi cho vợ mình lúc 9 giờ 30 phút 32 giây từ hàng ghế thứ 25 và nói rằng máy bay đã bị cướp bởi những người đàn ông tự xưng có bom, một hành khách đã bị đâm bằng dao. Tom tin rằng lời đe dọa có bom chỉ nhằm khống chế hành khách. Trả lời Tom, vợ ông cho biết về cuộc tấn công vào Trung tâm Thương mại thế giới. Nghe xong, ông thì thầm: “Bọn không tặc đang nói về việc làm rơi chiếc máy bay này. Ôi Chúa ơi, đó là nhiệm vụ tự sát”.

Rất thận trọng, Tom hỏi vợ về chi tiết vụ tấn công tòa tháp đôi, thỉnh thoảng lại ngắt lời vợ để nói cho những người ngồi gần đó biết chuyện gì đang xảy ra. Cuối cùng, Tom kết thúc bằng câu: “Đừng lo lắng! Bọn anh sẽ làm một cái gì đó”.

Ở hàng ghế thứ 33, nữ tiếp viên hàng không Sandra Bradshaw gọi đến cơ sở bảo dưỡng máy bay của Hãng Uniterd Airliners lúc 9 giờ 35 phút 40 giây, cô thông báo chuyến bay bị cướp bởi những người đàn ông có dao. Họ đã đâm nữ tiếp viên Debbie Welsh.

Nữ hành khách Laurent Grandcolas gửi tin nhắn cho chồng mình lúc 9 giờ 39 phút 21 giây: “Jack, đón em nhé. Anh có nghe em nói không? Em muốn cho anh biết có một vấn đề nhỏ với máy bay nhưng em ổn, em hoàn toàn ổn.  Em chỉ muốn nói rằng em yêu anh nhiều lắm”.

Mark Bingham nhắn tin cho mẹ mình lúc 9 giờ 37 phút 03 giây ở hàng ghế 25. Anh cho mẹ biết máy bay đã bị cướp bởi 4 người đàn ông mang theo bom. Jeremy Glick gọi cho vợ lúc 9 giờ 37 phút 41 giây từ hàng ghế 27.

Anh nói: “Chuyến bay đã bị cướp bởi 4 người đàn ông da ngăm trông như người Iran. Họ đeo khăn đỏ và cầm dao”. Trong số những người điện thoại hoặc nhắn tin cho gia đình, Jeremy là người nói lâu nhất cho đến khi chiếc 93 rơi xuống một cánh đồng thuộc bang Pennsylvania. Câu cuối cùng của Jeremy với vợ là: “Các hành khách đang thảo luận có nên gấp rút xử lý bọn không tặc hay không”.

Với hành khách Todd Beamer, ông gọi cho vợ từ hàng ghế 32 lúc 9 giờ 43 phút 48 giây nhưng chẳng hiểu vì lý do gì, cuộc gọi bị chuyển hướng đến Công ty điều hành điện thoại GTE. Theo Bamer, máy bay đã bị cướp và 2 phi công có thể đã chết hoặc bị thương. Khi những tên không tặc điều khiển máy bay hướng về phía đông, Beamer hoảng sợ kêu lên: “Chúng tôi đang lao xuống!”. Tiếp viên hàng không CeeCee Lyles nhắn cho chồng cô lúc 9 giờ 47 phút 57 giây, nội dung “máy bay đã bị cướp”.

Nữ hành khách Britton gọi cho bạn cô là Fred Fiumano lúc 9 giờ 49 phút 12 giây. Fiumano nhớ lại: “Cô ấy nói họ sẽ giết chúng tôi. Chúng tôi sẽ chết”. Để trấn an Britton, Fiumano nói: “Bạn đừng lo. Họ cướp máy bay, bạn sẽ đi với họ đến đất nước của họ rồi và bạn quay về ngoại trừ bạn muốn ở lại đó để nghỉ ngơi”. Khi thấy Britton khóc, Fiumano chỉ biết khuyên: “Hãy bình tĩnh”.

Với nữ tiếp viên Sandra Bradshaw, cô gọi cho chồng lúc 9 giờ 50 phút 4 giây. Cô cho biết cô đang đun nước sôi để tạt vào bọn không tặc. Nữ hành khách Lauren Grandcolas sau khi nhắn tin cho chồng thì đưa điện thoại cho Honor Elizabeth Wainio ngồi bên cạnh. Wainio gọi cho mẹ kế lúc 9 giờ 53 phút 43 giây: “Họ đã chiếm được máy bay. Vĩnh biệt mẹ. Con yêu mẹ”.

9 giờ 55 phút 11 giây, tên không tặc Jarrah sử dụng dải tần đa hướng VOR đặt tại sân bay Reagan, bang Pensylvania, giáp với Washington, DC để đưa máy bay 93 về phía Washington, DC. Trong lúc này, nữ tiếp viên Bradshaw lại gọi cho chồng: “Họ chuẩn bị đánh lại bọn không tặc. Em phải đi đây. Tạm biệt anh”.

Riêng hành khách Beamer, ông gọi bạn ông là Jefferson và cho biết một nhóm trên máy bay quyết định vô hiệu hóa bọn không tặc rồi đưa máy bay xuống đất trước khi bọn chúng có thể thực hiện kế hoạch tự sát. Sau đó, Beamer cùng Jefferson đọc một đoạn thánh kinh rồi ông nói: “Nếu tôi không trở về, xin hãy báo cho gia đình tôi rằng tôi rất yêu họ”.

Theo Jefferson, lúc Beamer vừa dứt lời, ông nghe thấy nhiều giọng nói nhưng không rõ họ nói gì. Ông chỉ nghe Beamer đáp: “Sẵn sàng chưa? Được rồi. Hãy lên thôi”, và đó cũng là những lời cuối cùng của Beamer mà Jefferson nghe được.

Vũ Cao (Theo History - Flight 93, Hijackers, Passengers & Crash)
.
.