Sử dụng ngoại cảm trong hoạt động tình báo

Thứ Năm, 19/10/2006, 08:30
Khả năng ngoại cảm của con người từ lâu đã là một đề tài nghiên cứu thú vị của các nhà khoa học. Nhưng không mấy người được biết, các cơ quan tình báo của cả Liên Xô và Mỹ đã đầu tư không ít công sức vào lĩnh vực này nhằm mục đích thu thập những thông tin quan trọng phục vụ hoạt động tình báo.

Các điệp viên siêu nhiên

Đầu năm 1970, giới lãnh đạo Xôviết đã hết sức lo lắng trước những báo cáo mới nhất của cơ quan tình báo cho biết, phía Mỹ đã có được những thông tin khá chính xác về một loại phương tiện kỹ thuật mới của Liên Xô. Các điệp viên của Cục Tình báo Quân đội (GRU) tại New York đã khai thác được bản báo cáo bí mật trên của Trung tướng Daniel Graham, khi đó là chỉ huy Cơ quan Tình báo Quốc phòng Mỹ (DIA). Trong đó có nhắc tới các điệp viên ngoại cảm khi được thôi miên có khả năng “thoát ra khỏi thể xác” và đi tới một địa điểm cụ thể ở rất xa theo chỉ dẫn của cơ quan tình báo, khi quay trở lại có thể mô tả chi tiết những gì đã quan sát thấy.

Bản báo cáo còn cho biết rõ, các điệp viên ngoại cảm có thể “xâm nhập” vào cả các căn cứ quân sự được bảo vệ nghiêm ngặt của cả Liên Xô và Mỹ, đồng thời mô tả với độ chính xác cao phương tiện kỹ thuật nằm ở đó. Cụ thể như các chuyên viên ngoại cảm quân sự của Mỹ như Ingo Swann và Pat Price vào năm 1973 đã xác định chính xác vị trí một căn cứ tàu ngầm mới của Liên Xô ở Kamchatka, nơi mà các vệ tinh do thám của Mỹ cũng không thể phát hiện. Hai nhân vật này cũng thông báo chi tiết về một hệ thống vô tuyến định vị của Liên Xô mới được triển khai trong một dự án phòng không mới nhất tại Ural. Trong khuôn khổ một chiến dịch khác, các nhà ngoại cảm Mỹ đã chỉ ra chính xác tọa độ của 20 đường hầm do Triều Tiên đào gần khu vực phi quân sự. Tất cả những khả năng ngoại cảm trên của người đã được phía Liên Xô khẳng định sau khi kiểm tra lại tất cả những kênh có khả năng rò rỉ thông tin của mình.

Nhưng ấn tượng nhất đối với phía Mỹ chính là kết quả sử dụng các nhà ngoại cảm để đánh giá khả năng sử dụng hệ thống hầm mỏ để bố trí các tên lửa chiến lược MX. Phe quân sự cho rằng, đây là một hệ thống hết sức hữu hiệu, do nó đã tính toán trước khả năng di chuyển tên lửa giữa nhiều đường hầm khác nhau. Kết quả là đối phương sẽ không thể biết mình phải hứng chịu đòn tấn công từ đường hầm nào. Tuy nhiên, các chuyên gia ngoại cảm đã chỉ ra gần như chính xác vị trí của các quả tên lửa vào bất cứ thời điểm nào. Điều này đã khiến Lầu Năm Góc phải nghi ngờ về tính hiệu quả và quyết định từ bỏ dự án trên. Hai nhà ngoại cảm Swann và Price có thể triển khai nhận thức của mình ở những khoảng cách rất xa, mô tả khá chính xác các mẫu vũ khí và phương tiện kỹ thuật bí mật, thậm chí cả... nội dung các tài liệu mật! Cụ thể là họ đã đọc được những tài liệu ở tận... Trung Quốc, và các điệp viên CIA tại nước này đã phải thừa nhận sự chính xác của các thông tin trên.

Về sau, các nhà ngoại cảm quân sự Harold Putthof và Russel Targ từ Phòng thí nghiệm điện tử sinh học của Viện Nghiên cứu khoa học Stanford trong một chuyến đi tại Đông Âu đã hình dung và vẽ ra được một khu vực ở phía tây bắc bang Wisconsin (Mỹ), trong đó có hình ảnh một nhà thờ theo kiểu Gôtích không sai một chi tiết nào trên thực tế (cho dù họ chưa từng đặt chân tới đây). Với thành công ban đầu này, những cuộc thí nghiệm vẫn được tiếp tục. Trong suốt 5 ngày liền vào khoảng 15 giờ mỗi ngày, Puthoff và Targ đều “do thám” từ xa các đối tượng ở một thành phố tiếp theo nào đó. Và khi trở về Mỹ, những kết quả được vẽ ra so với thực tế có tỉ lệ trùng hợp nhau khiến mọi người phải hết sức ngạc nhiên.

Nghiên cứu tất cả những báo cáo bí mật trên, CIA đã đi đến kết luận, khả năng siêu nhiên này có thể được sử dụng hữu hiệu trong hoạt động tình báo. Từ đó tất cả những nghiên cứu mang tính cách thần giao cách cảm đều được CIA tài trợ trong điều kiện giữ bí mật nghiêm ngặt. Mùa hè năm 1977, từng có một thông tin không được nhiều người để ý xuất hiện trên báo chí Mỹ, trong đó cho biết phóng viên Robert Tote (của tờ Los Angeles Times) đã bị các nhân viên KGB bắt giữ tại Moskva vào ngày 11/6. Vào thời điểm đó, Robert đang nhận từ tay nhà khoa học ngoại cảm Valeri Petukhov của Nga những tài liệu mật về một loại máy hiện đại nhất ghi nhận được các luồng “phần tử tinh thần” (psy-elements). Nhà báo Tote về sau đã bị trục xuất khỏi Liên Xô với tư cách một điệp viên của DIA, nhưng với một lý do hoạt động gián điệp khác.

Tháng 3/1981, Tổng thống Reagan đã ký sắc lệnh thành lập tại Lầu Năm Góc một bộ phận gọi là Bộ Tư lệnh tình báo và an ninh do Thiếu tướng Albert Stabbain đứng đầu. Viên tướng này đã đặc biệt quan tâm đến việc sử dụng các điệp viên ngoại cảm. Ông ta đã triển khai nhiều nghiên cứu và huấn luyện với hy vọng thông qua khả năng đặc biệt này có thể... ngăn chặn được việc phóng các tên lửa hạt nhân của Liên Xô. Còn vào thời điểm cuối chiến tranh lạnh, cụ thể là hồi tháng 9/1990, CIA và KGB đã ký kết với nhau một thỏa thuận về việc phối hợp nghiên cứu trong lĩnh vực tâm lý học ứng dụng theo đề xuất ban đầu từ phía Mỹ. Tuy nhiên, các kết quả hợp tác chung của hai địch thủ cũ trên mặt trận tình báo trong chiến tranh lạnh đã không được tiết lộ. Những sự kiện trên đều cho thấy mối quan tâm của DIA và CIA đối với các nghiên cứu của Liên Xô trong lĩnh vực ngoại cảm.--PageBreak--

Những kết quả của Liên Xô trong lĩnh vực này

Tất nhiên, không chỉ riêng có người Mỹ đã tìm cách đầu tư vào hoạt động tình báo ngoại cảm này. Từ trước vụ việc Robert Tote, Liên Xô đã từng tổ chức một lớp đào tạo các chuyên gia ngoại cảm quân sự, hay còn gọi là “các thao tác viên đặc biệt về năng lượng vũ trụ”. Trong giai đoạn học tập đầu tiên, các học viên được nghiên cứu cuốn sách giáo khoa của chuyên gia ngoại cảm nổi tiếng Wolf Messing. Tiếp đó, họ phải học khả năng định vị sinh học từ xa bằng ngoại cảm, có nghĩa là xác định chính xác vị trí của một vật thể đã được cho xem. Đến cuối năm thứ ba, các học viên cần phải “nhìn thấy” điều gì đang diễn ra tại một khu vực cần quan tâm, nằm ở một khoảng cách xa đáng kể.

Đến cuối thập niên 70, tại Moskva đã diễn ra kỳ thi tốt nghiệp của những điệp viên ngoại cảm quân sự đầu tiên. Hội đồng chấm thi đề nghị học viên (khi đó đang có mặt tại trụ sở cơ quan tình báo) phải tập trung tinh thần tới một địa chỉ cụ thể tại Moskva. Các giám sát viên có mặt tại nơi này sẽ khẳng định mức độ chính xác trong câu trả lời của học viên. Tất cả đều đã thi đỗ với độ chính xác đáng kinh ngạc, trừ một học viên đã “xâm nhập” nhầm vào một vị trí bí mật cách căn phòng đó 5 tầng ở phía dưới mặt đất.

Các điệp viên ngoại cảm hàng đầu của Mỹ: Harold Putthof, Ingo Swann và Russel Targ.

Câu trả lời miệng của học viên này đã ngay lập tức được ngắt, đồng thời kết quả thi của anh ta được đánh giá ở mức xuất sắc. Cần biết là tất cả những hành lang của tòa nhà ngầm bí mật đó đều được nhân viên an ninh bảo vệ rất kỹ cùng với những lớp cửa kim loại dày. Các giám thị viên cao cấp đều biết đó là một trong những địa điểm bí mật nhất của tình báo kỹ thuật Xôviết, nơi những quan chức không có trách nhiệm cũng không hề được biết đến sự tồn tại của nó. Dù sao thì theo các tài liệu đã được giải mật, việc sử dụng khả năng ngoại cảm trong hoạt động tình báo của Liên Xô đã không được nhắc tới nhiều như Mỹ

T.Q (Tổng hợp)
.
.