“Món nợ ngoại giao” của ông Obama
Ngày 29/11, cuộc bầu cử Tổng thống
Điều đáng nói là, cuộc bầu cử vẫn được tiến hành bất chấp sự phản đối của cộng đồng thế giới và khu vực Mỹ Latinh, và nhiều vấn đề liên quan tới cuộc đảo chính ngày 28/6/2009 khiến Tổng thống Zelaya phải lưu vong cũng chưa được giải quyết đến nơi đến chốn.
Ba điều quan trọng nhất trong bản thỏa thuận hòa giải ký ngày 29/10/2009 giữa ông Zelaya và Tổng thống lâm thời Micheletti là Quốc hội bỏ phiếu quyết định việc phục chức cho ông Zelaya; thành lập một Chính phủ liên hiệp hòa giải dân tộc và một ủy ban điều tra sự thật để điều tra các vụ việc dẫn đến cuộc đảo chính. Trong 3 điều này, chưa có điều nào được thực hiện một cách nghiêm túc.
Ông Porfirio "Pepe" Lobo tuyên bố thắng cử hôm 30/11. |
Ngày 2/12/2009, tức 3 ngày sau bầu cử, Quốc hội
Có một điều cần lưu ý, khi đặt bút ký vào bản thỏa thuận hòa giải, ông Zelaya đã không để ý tới “kẽ hở” của bản thỏa thuận do những người soạn thảo bản thỏa thuận đã cố tình tạo là không ràng buộc về thời gian cho việc bỏ phiếu của Quốc hội, để rồi rốt cuộc Quốc hội không bỏ phiếu ngay trong tuần như ông mong đợi mà hoãn lại cho đến sau bầu cử - một nước cờ hoàn toàn bất lợi cho ông Zelaya.
Một vấn đề quan trọng nữa là phải làm sáng tỏ tính hợp pháp của cuộc bầu cử ngày 29/11. Cuộc bầu cử này đã có kế hoạch từ trước nhưng nó lại không do chính phủ hợp pháp của ông Zelaya mà do chính quyền lâm thời đứng ra tổ chức. Xin nhắc lại, cuộc đảo chính ngày 28/6/2009 đã bị ông Zelaya tố cáo là vi hiến và cộng đồng thế giới lên án là bất hợp pháp.
Do đó, Honduras dưới chính quyền lâm thời do ông Roberto Micheletti lãnh đạo gần như bị cô lập hoàn toàn bởi cộng đồng thế giới: các nước khu vực Mỹ Latinh triệu hồi đại sứ, các thành viên Liên minh châu Âu (EU) rút nhân viên ngoại giao về nước, Brazil ngưng chương trình miễn thị thực cho người Honduras, Ngân hàng Thế giới cắt viện trợ.
Chẳng đặng đừng, Mỹ cũng tham gia bằng tuyên bố cắt viện trợ phi nhân đạo cho
Tờ Los Angeles Times ngày 1/12 vừa qua đã đăng bài xã luận với tiêu đề "Mỹ vụng về xử lý cuộc khủng hoảng Honduras", trong đó đề cập một lời hứa mang tính chất ngoại giao mà Tổng thống Obama đã đưa ra trước các đồng nghiệp Mỹ Latinh, như một cách thể hiện thái độ "xích lại gần hơn" với khu vực.
Bài báo viết: "Khi tham dự Hội nghị thượng đỉnh châu Mỹ ở Trinidad and Tobago hồi tháng 4/2009, ông Obama đã hứa hẹn về một sự khởi đầu mới trong các mối quan hệ giữa Mỹ với Mỹ Latinh". Thế nhưng, Los Angeles Times viết tiếp, kể từ đó đến nay Mỹ Latinh chỉ thấy một sự tiếp nối các chính sách khô cứng cũ kỹ từng góp phần đẩy khu vực từng được xem là "sân sau" này ngày càng xa nước Mỹ hơn chứ chưa hề thấy thay đổi.
Thực ra thì, ông Obama cũng cố gắng thực hiện "lời hứa" của mình, thông qua việc giải quyết cuộc khủng hoảng Honduras. Tuy nhiên, càng về sau, Mỹ đã thay đổi thái độ và giọng điệu, không còn quyết liệt đòi phục chức ông Zelaya vô điều kiện nữa mà chuyển sang yêu cầu "giải quyết cuộc khủng hoảng một cách hòa bình thông qua đàm phán".
Những nguồn tin hậu trường cho biết, thái độ của Nhà Trắng đối với cuộc khủng hoảng Honduras phần nào bị tác động bởi chiến dịch vận động hành lang của chính quyền lâm thời Honduras, sau khi Tegucigalpa đã tung tiền ra "mua" được khá nhiều "người bạn" trong Quốc hội lẫn trong Chính phủ. Thay đổi chính sách và có thái độ không nhất quán đối với cuộc đảo chính
Honduras đang trở thành một vết nhơ mới trong chính sách của Mỹ đối với khu vực Mỹ Latinh, và là "món nợ ngoại giao" mà Tổng thống Obama đã trót "vay" ở những đồng nghiệp Mỹ Latinh nhưng có lẽ sẽ khó "trả" dứt.
Hiện ông Obama vẫn còn hy vọng tìm ra hướng giải quyết cuộc khủng hoảng Honaduras, vì cho dù không bị ràng buộc bởi thỏa thuận hòa giải nhưng nếu muốn được cộng đồng thế giới công nhận, để tiền viện trợ quay trở lại Honduras, thì "Pepe" Lobo buộc phải chọn một giải pháp thỏa hiệp nào đó