“Cháu bé rơi xuống giếng” được giải cứu như thế nào?

Thứ Hai, 10/08/2015, 11:30
Sau gần 10 giờ liên tục đào bới không nghỉ, 1 giờ sáng ngày 5/8/2015, lực lượng cứu nạn – cứu hộ thuộc Cảnh sát Phòng cháy chữa cháy (PCCC) tỉnh Bình Dương phối hợp với thợ đào giếng và các lực lượng khác đã giải cứu thành công cháu Nguyễn Trần Tú Anh bị rơi xuống giếng công nghiệp (đang thi công) tại xã Tân Vĩnh Hiệp, thị xã Tân Uyên, tỉnh Bình Dương.

Sự việc xảy ra vào lúc 16 giờ ngày 4/8, cháu Nguyễn Trần Tú Anh, sinh năm 2008 đang chơi cùng nhóm bạn tại một bãi đất trống, cạnh công trình thi công giếng công nghiệp ở xã Tân Vĩnh Hiệp, thị xã Tân Uyên, tỉnh Bình Dương  thì bất ngờ bị lọt xuống miệng giếng và mắc kẹt ở độ sâu khoảng 15 mét. Thấy bạn bị nạn, nhóm bạn cùng chơi với cháu Tú Anh lập tức chạy về thông báo với mẹ cháu là chị Nguyễn Thị Hồng Nguyên. Bà con xung quanh biết chuyện đã ngay lập tức trình báo với Công an địa phương.

Nhận tin báo, Cảnh sát PCCC tỉnh Bình Dương đã cử lực lượng cứu nạn – cứu hộ và huy động thêm các đơn vị nghiệp vụ khác của thị xã Dĩ An, Thuận An, Tân Uyên cùng nhóm thợ đào giếng của anh Trần Lê Phương lập tức có mặt tại nơi xảy ra tai nạn. Trải qua gần 10 giờ đào bới hàng trăm mét khối đất đá, đến 1 giờ 37 phút sáng ngày 5/8, Tú Anh đã được đưa lên mặt đất và đưa về Bệnh viện đa khoa tỉnh Bình Dương cấp cứu.

Hiện tại sức khỏe và tâm lý của cháu Tú Anh đã hoàn toàn ổn định, chỉ bị sây sát nhẹ ở đầu và hai tay. Tuy nhiên để đảm bảo cho cháu không bị ảnh hưởng tâm lý về sau, các cơ quan chức năng và bệnh viện vẫn giữ lại, tiếp tục theo dõi thêm trong vài ngày tới.

Tú Anh được giải cứu thành công trong sự vui mừng của mọi người.

Hai tay liên tục chăm sóc những vết trầy xước cho bé Tú Anh, nụ cười phảng phất chút khắc khổ, chị Nguyễn Thị Hồng Nguyên chia sẻ: Tú Anh nó tội nghiệp lắm. Khi mới lên 2 tuổi thì cha cháu qua đời trong một vụ tai nạn giao thông. Cuộc sống gia đình vốn đã thiếu thốn, nay lại càng khó khăn hơn. Để có tiền lo cái ăn, cái mặc cho cháu và chị gái, hàng ngày chị Nguyên phải gửi cháu cho mấy gia đình hàng xóm đạp xe vào các thôn ấp bán ngô luộc từ sáng sớm đến tận chiều tối mới về nhà.

“Tối hôm ấy, vừa định bắc nồi ngô để sáng dậy đi bán thì nghe đám trẻ cùng chơi lúc chiều chạy về báo Tú Anh bị rơi xuống giếng sâu, tôi vội vã đến cứu con nhưng đến nơi thì chỉ nghe tiếng khóc vang lên từ dưới giếng rồi từ từ lịm dần. Tôi lúc ấy rụng rời không còn đứng vững mà chỉ còn biết gào khóc gọi con rồi cứ thế mà lịm đi lúc nào không hay… Lúc mở mắt ra đã thấy có rất đông các anh Công an cùng Cảnh sát PCCC và mấy người thợ đào giếng đang tất bật đào đất cứu con tôi.

Mấy tiếng đồng hồ chờ đợi có lẽ là quãng thời gian khủng khiếp nhất trong đời mà tôi phải trải qua. Nghĩ có nhiều người cứu giúp thì con mình sẽ mau chóng được cứu thoát, ai ngờ nó tụt sâu xuống dưới giếng mà khu đất này lại toàn là đá sỏi rất cứng nên đào mãi vẫn chưa tới nơi. Liên tục đòi ra miệng giếng ngóng con nhưng do sợ tôi mất bình tĩnh gây cản trở cứu hộ nên mọi người đã kéo tôi ra xa.

Ngồi bó gối chờ đợi tin con mà lòng tôi như lửa đốt. Từng giây phút cứ nặng nề trôi qua, tiếng gào khóc gọi mẹ của con cũng thưa thớt dần rồi im bặt, đầu tôi như muốn nổ tung với suy nghĩ không biết khi đào tới nơi con bé có còn sống hay không, và tôi rơi vào cơn mê sảng không còn nhận biết những gì xung quanh.

Đến gần sáng, một chiến sĩ Cảnh sát PCCC bế con tôi vừa chạy như bay ra xe cứu thương vừa hô to: “Sống rồi…sống rồi…” thì tôi mới tỉnh và vỡ òa trong niềm hạnh phúc không thể nào tả nổi. Cũng may được các anh và bà con xóm giềng kịp thời cứu cháu, chứ nếu không bây giờ tôi chẳng biết ra sao nữa. Ơn cứu mạng con tôi không biết bao giờ mới trả nổi… Cảm ơn các anh rất nhiều!” - Nói rồi chị Nguyên lại ôm đứa con gái vào lòng vỗ về như sợ bị cướp mất lần nữa vậy.

Thiếu úy Văn Tiến Hiếu, người làm nhiệm vụ nói chuyện để tác động tâm lý giúp cháu Tú Anh ổn định tinh thần trong suốt quá trình giải cứu kể lại: “Nói thật khi ngồi trên miệng giếng, mỗi lần nghe bé Tú Anh la khóc thì không những tôi mà tất cả anh em đang làm nhiệm vụ đều không cầm lòng được. Ở tình huống đó, trong đầu tôi chợt lóe lên suy nghĩ nếu dưới giếng không phải là Tú Anh mà là em gái mình thì sao? Tú Anh chỉ nhỏ hơn em gái mình một tuổi thôi mà…

Và cũng chính từ suy nghĩ ấy, trong suốt gần 10 tiếng đồng hồ tôi dùng tình cảm để nói chuyện, động viên Tú Anh như đang tâm sự với chính em gái mình vậy. Từng phút từng phút trôi qua trong nặng nề, tiếng Tú Anh cứ thưa và nhỏ dần rồi có lúc im bặt làm tim tôi như thắt lại. Nếu chẳng may... thì không những là sự mất mát to lớn đối với gia đình cháu mà với những người làm công việc cứu nạn – cứu hộ như chúng tôi cũng sao đành.

Nhưng cũng phải nói rằng Tú Anh tuy mới 7 tuổi nhưng là một cô bé vô cùng nghị lực. Có những lúc em như mệt quá nên im lặng, tôi cứ liên tục nói chuyện kêu gọi em cho đến khi có tín hiệu trở lại mới yên tâm và trong cả quá trình ấy tôi thường buông thêm những câu nói đùa: “Em mà ngủ là anh nghỉ chơi với em luôn đó. Ráng lên nhé, các anh sắp cứu được em rồi. Mai mốt anh sẽ mua nhiều quà và đồ chơi cho em. Em thích loại nào thì cứ nói cho anh biết để anh chuẩn bị…”.

Chị Nguyễn Thị Hồng Nguyên đang chăm sóc con gái Tú Anh tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh Bình Dương.

Đào gần đến nơi thì một sự cố nằm ngoài dự đoán ban đầu xảy ra. Do miệng ống quá nhỏ, toàn thân Tú Anh lại bị đất chèn xung quanh nên không thể đưa cháu lên theo đường trực diện được. Trong tình huống cấp bách, lãnh đạo đơn vị (trực tiếp chỉ huy tại hiện trường) đã quyết định cho đào một hố khác kế bên, khi nào đào đến ngang tầm cháu mắc kẹt sẽ đục thông một lỗ đưa cháu qua để đưa lên mặt đất.

Đến gần 2 giờ sáng ngày 5/8, khi đã đào đến độ sâu 15 mét, lực lượng cứu hộ đã đưa được bé khỏi nơi mắc kẹt đúng theo tính toán. Kiểm tra nhanh, thấy nhịp thở của cháu tuy dồn dập nhưng còn khỏe, Tú Anh lập tức được đưa lên mặt đất để các y bác sĩ trực sẵn sơ cứu và kiểm tra sức khỏe. Nghe cháu cất tiếng gọi mẹ, anh em cứu hộ mừng không nói nên lời, buông cuốc xẻng ôm nhau nhảy như đêm hội.

Cùng chung niềm vui với gia đình nạn nhân và lính PCCC, thợ đào giếng Trần Lê Phương (32 tuổi, ở huyện Gò Dầu, tỉnh Tây Ninh), người trực tiếp tham gia đào đất giải cứu cháu Tú Anh kể lại: “Buổi tối hôm ấy, khi vừa định đi ngủ lấy sức để sáng mai tiếp tục làm việc thì nhận được điện thoại của một người cùng làm yêu cầu khẩn cấp đến công trường tìm cách cứu một cháu bé bị rơi xuống giếng. Trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần cộc, nhưng nhận thấy tình huống cấp bách, tôi bật dậy dắt xe máy phóng như bay trên đường và chỉ mong không có chuyện xấu xảy ra.

Đến nơi, tôi thấy rất đông các chiến sĩ Cảnh sát PCCC và các anh công an đang miệt mài đào đất. Nhóm khác vừa thả nước, vừa dùng ống dẫn ôxy xuống giếng nên tôi cùng 3 thợ đào giếng khác lập tức xắn tay vào việc ngay. Khi mới đào thì tiến độ rất nhanh. Càng xuống sâu, dưỡng khí càng ít sức người mau suy giảm nên lực lượng Cảnh sát PCCC và nhóm thợ phải liên tục thay phiên nhau khiến cho tiến độ chậm lại. Tuy nhiên việc cứu người trong lúc ấy hết sức cấp bách, anh em đã quên hết mệt mỏi”.

Với thành tích xuất sắc ấy, chiều ngày 5/8, lực lượng cứu nạn – cứu hộ cùng các đơn vị nghiệp vụ của Cảnh sát PCCC tỉnh Bình Dương, Công an thị xã Tân Uyên, Dĩ An, Thuận An, 4 thợ đào giếng và nhiều cá nhân khác tại địa phương đã được UBND thị xã Tân Uyên trân trọng trao tặng bằng khen và những bó hoa tươi thắm. Cũng trong buổi lễ hôm ấy, hàng trăm người dân nơi cháu bé gặp nạn đã đến hội trường huyện để bày tỏ lòng cảm phục và biết ơn đối với tất cả cán bộ chiến sĩ và những người tham gia cứu nạn.

Đại tá Nguyễn Văn Dựt – Phó Giám đốc Cảnh sát PCCC tỉnh Bình Dương, người trực tiếp chỉ huy toàn bộ quá trình cứu nạn kể lại: Tại hiện trường, nghe một số người dân thông báo người bị nạn là cháu bé 7 tuổi. Miệng giếng chỉ rộng chưa đầy 40cm, sâu 70-80 mét, lại có một ống nhựa ở giữa nên không thể cử thợ lặn xuống chính diện để cứu cháu bé được.

Dùng đèn pin rọi xuống, thấy cháu đang mắc kẹt ở độ sâu khoảng trên dưới 15 mét nên đội thợ lặn lập tức tháo van bình dưỡng khí, sử dụng ống dây đưa ôxy xuống dưới giếng. Những bình dưỡng khí này được gắn trực tiếp với 4 máy sạc ôxy liên tục nạp khí trong suốt quá trình cứu nạn. Cùng với những biện pháp ban đầu ấy, một cán bộ có khả năng hiểu tâm lý trẻ em đến miệng giếng ngồi nói chuyện nhằm tạo tâm lý ổn định cho cháu rồi từ đó hướng dẫn cháu cầm ống ôxy kê gần mũi, ngửa bàn tay để hứng nước và sữa được đưa bằng một ống khác xuống rồi nhẹ nhàng dùng lưỡi liếm cho đỡ đói, đỡ khát để cháu có đủ sức chịu đựng đến lúc được cứu.

Ngoài ra, lực lượng PCCC còn tạo một sợi dây tự thắt thả xuống và bảo cháu đưa tay vào cho nút dây thắt lại cốt giữ cho cháu không bị tụt sâu xuống đáy giếng.

Công việc đào đất cũng được tính toán rất kỹ lưỡng. Do bề mặt đất khu vực này là đất pha cát nên không thể đào trực tiếp từ miệng hố xuống được bởi đất đá sẽ rơi xuống mà ở khoảng cách như vậy chỉ cần một hòn đá nhỏ rơi trúng đầu cũng có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của cháu. Một nguy cơ khác cũng có thể xảy ra là nếu thành giếng bị tác động gây sạt lở, đất cát đổ xuống sẽ làm cho cháu bé ngộp thở dẫn đến tử vong.

Trong thời khắc sinh tử ấy, có rất nhiều ý kiến khác nhau được đưa ra nhưng Đại tá Dựt quyết định đưa ra phương án đào một giếng khác bên cạnh. Đầu tiên sẽ dùng 4 xe chuyên dụng dùng gàu múc hàng trăm mét khối đất kế cận với giếng cho đến độ sâu khoảng 6 mét khi gặp đất sét thì dùng cuốc, xẻng và sức người đào cho đến khi nào ngang tầm cháu mắc kẹt thì moi một lỗ ngang qua rồi đưa bé lên mặt đất.

Đến gần 21 giờ, trong lúc các lực lượng đang tích cực đào đất thì giọng nói ngái ngủ từ dưới giếng vọng lên: “Chú ơi, cháu buồn ngủ quá. Cho cháu ngủ chút nha?”. Khi ấy tim tôi như muốn nhảy ra ngoài bởi nếu cháu ngủ, tay chân không còn bám vào thành giếng được nữa thì khả năng tụt sâu xuống đáy và tử vong là cái chắc.

Giống như bản năng của người làm cha, tôi lao đến miệng giếng cùng với cán bộ tâm lý dùng mọi cách để tác động cho đến khi nghe được tiếng nói: “Cháu hứa sẽ không ngủ để chờ các chú xuống cứu”, tôi mới thở phào nhẹ nhõm quay lại tiếp tục cùng anh em đào đất.

Lúc sau, một nỗi lo khác lại ập đến bởi trời lất phất mưa. Mặc dù đã chuẩn bị bạt che nhưng chỗ đất này khá trũng nên nếu mưa lớn nước sẽ tràn xuống cùng với nước ngầm dâng lên thì không những cháu bé mà tính mạng của cán bộ chiến sĩ đang đào dưới hố sâu cũng chưa biết thế nào. May là không có mưa lớn nên mọi chuyện cũng kết thúc tốt đẹp.

Đức Cương
.
.