Chữ “tùng” (tiếng Hán) được ghép bởi hai bộ, “mộc” (cây) và “công” (mạnh mẽ) để biểu thị ý nghĩa về sức sống kiên cường, dẻo dai, bền bỉ. Trong văn hóa phương Đông, cây thông sừng sững giữa bầu trời tai ương giá rét nhưng vẫn tỏa bóng xanh cành quanh năm để rồi trở thành một trong “tứ quý” (tùng, cúc, trúc, mai) làm ẩn dụ chỉ con người vững vàng vươn lên trong nghịch cảnh.